Tiếng nói vừa dứt, một đám sư huynh đệ trăm miệng một lời nói rằng: "Không sai, chúng ta đều là chỗ dựa của đệ!"
Minh Bất Tường nhìn mọi người, bỗng khẽ mỉm cười, ấm áp như mặt trời mới mọc. Từ khi Minh Bất Tường vào C·h·í·n·h Kiến đường tới nay, ngoại trừ Bốc Quy, không người nào thấy hắn cười qua, mọi người đều nói hắn buồn vì Liễu Tâm mất tích, lúc này thấy hắn nở nụ cười, đều cảm thấy làm được một chuyện tốt, tất cả đều vui mừng.
Ngoại trừ Bốc Quy.
Hắn bày ra bộ mặt cô đơn, đứng ở phía sau mọi người.
Buổi tối hôm đó, Bốc Quy trăn trở, ngủ không yên. Sáng sớm hôm sau, lúc quét tước ở Thần Thông tàng, hắn không kiềm được lén lút rút cuốn sách bí mật《Long Trảo thủ》, để vào trong lòng.
Lựa chọn cuốn này, là bởi vì có rất nhiều chữ hắn không rõ nghĩa, chỉ chữ "Long" đã khiến hắn cảm thấy uy phong thô bạo.
Buổi chiều, Minh Bất Tường dạy Bốc Quy học chữ, Bốc Quy hỏi tới ân oán của Bản Nguyệt và hắn, Minh Bất Tường nói: "Hắn ta là đầu lĩnh tăng lao dịch ngày trước của Chính Nghiệp đường, giống như Sầu sư huynh. Chỉ là hắn ức hiếp thuộc hạ, chỉ phát hiệu lệnh, không làm việc, mọi người sợ hắn ta, nhưng không kính h·ắ·n ta."
Bốc Quy lại hỏi: "Nhưng Lữ sư huynh rất được mọi người kính yêu?"
Minh Bất Tường nói: "Huynh ấy nhiệt tình, thường giúp đỡ sư huynh đệ, tự nhiên được kính yêu. Nếu như huynh cũng thường xuyên giúp đỡ sư huynh đệ, thì cũng sẽ nhận được sự kính yêu."
Bốc Quy gật đầu, không hỏi thêm.
Sau đó, Bốc Quy thường chủ động giúp đỡ sư huynh đệ. Hắn hỏi thăm được sư huynh đệ nếu có chi phí, đều thường đến Phật đô mua đồ, Phật đô cách chừng năm dặm, có một số sư huynh đệ nếu như không được sư phụ cho phép không thể tùy ý rời chùa, khó tránh khỏi cần người mua thay, nếu không gặp dịp, chỉ đành đến khắp nơi nhờ giúp đỡ. Bốc Quy không có sư phụ, có thể tự do ra vào, hắn liền xung phong nhận việc, giúp tất cả các sư huynh đệ mua đồ dùng, mới đầu mọi người còn có chút ngại, chối từ, nhưng thấy Bốc Quy khăng khăng, nên cũng đón nhận ý tốt của hắn.
Bốc Quy tuy lùn gù, nhưng sức lực lại lớn, bất luận vận chuyển bao nhiêu đồ đều không làm khó được hắn. Mỗi khi hắn mua đồ trở về, tất cả mọi người đều sẽ nói lời cảm ơn hắn, tán thưởng một phen, Bốc Quy mặc dù mệt đến mồ hôi đầm đìa, nhưng đều sẽ cười rất vui vẻ.
Tháng ngày lâu dài, mọi người dần dần quen thuộc, lúc gặp món đồ muốn mua lại không muốn đi xa, liền nhờ vả Bốc Quy đi mua, có lúc chỉ thiếu mốt cái bàn chải đánh răng Bốc Quy cũng phải đi về mười dặm đường.
Tháng chạp, Thiếu Thất Sơn buông xuống một trận tuyết lớn, sau đó đó là năm mới, tuy là bên trong Thiếu Lâm tự đón lễ Phật đản, nhưng vẫn phải náo nhiệt một phen. Sau đó lại là sinh thần của hai vị Bồ Tát là Quan Âm và Phổ Hiền, mấy tháng này khiến chúng đệ tử Chính Kiến đường mệt đến người ngã ngựa đổ.
Chớp mắt đã đến mùa xuân ấm áp ba tháng, một hôm, có người đến gõ cửa phòng Minh Bất Tường, nói là Giác Kiến trụ trì mời hắn đến Chính Nghiệp đường.
"Ta vốn định đến xem con sớm hơn." Giác Kiến nói: "Chỉ là Chính Nghiệp đường tạp vụ bộn bề, vẫn luôn không có thời gian ranh, lâu dần cũng quên mất, mãi đến gần đây mới nhớ tới."
Minh Bất Tường nói: "Đệ tử biết tự chăm sóc mình, nếu có thể sớm ngày tìm sư phụ trở về thì tốt." Nói xong ngừng một chút, nói tiếp: "Cũng có thể tránh đi phân tranh trong chùa."
Giác Kiến nhướng mày, nói: "Ta nghe nói con ở Chính Kiến đường mượn rất nhiều sách, đọc được những gì rồi?" Minh Bất Tường bẩm báo từng cuốn, Giác Kiến thỉnh thoảng hỏi, Minh Bất Tường trả lời lưu loát, làm Giác Kiến khen ngợi không ngớt.
Khảo sát đã xong, Giác Kiến hỏi: "Con ở Chính Kiến đường chăm chỉ học tập, ta rất vui mừng, sư phụ con có lẽ cũng sẽ vui mừng. Con muốn quà gì? Ta tặng con."
Minh Bất Tường nói: "Đệ tử không cần quà."
G·i·á·c Kiến nói: "Đây là khen thưởng, không phải nợ nần. Là cổ vũ sự chăm chỉ của con, nếu con ghi nhớ, càng thêm tinh tiến."
Minh Bất Tường suy nghĩ một chút, nói: "Con muốn một đôi giày."
Giác Kiến nghi vấn nói: "Giày?"
Minh Bất Tường nói: "Dạ, một đôi giày."
Giác Kiến cười haha nói: "Chuyện này có gì khó, hai ngày nữa ta phái người đưa đến cho con."
Minh Bất Tường hành lễ nói: "Đa tạ trụ trì."
Giác Kiến lại động viên hắn thêm vài câu rồi phái người đưa hắn trở về.
Trong ba tháng này, Chính Kiến đường đã xảy ra hai chuyện.
Thứ nhất là Sầu sư huynh thông qua thi nghệ, được chỉ định làm Giám tăng, phải rời Thiếu Lâm tự, đi đến Sơn Tây.
Mọi người mừng thay cho hắn, lại vì thương tiếc ly biệt, cùng lúc đó, vị trí đệ tử đầu lĩnh dẫn dắt lao dịch để trống. Chỉ là chức đệ tử đầu lĩnh ngược lại cũng không nghĩ ngợi gì, theo lẽ thường thì đệ tử rời chức đề cử, trụ trì phê chuẩn, đó tất nhiên là Lữ Trường Phong không thể nghi ngờ.